skip navigation
October 13, 2021

Perfiles de Movement Makers: Kalayo Pestaño

Kalayo es co-directore de API Chaya apoyando la autodeterminación, la seguridad y el bienestar de les sobrevivientes de la violencia de género y la trata de personas. API Chaya construye poder mediante la movilización de comunidades de inmigrantes y de las islas del Pacífico asiático para poner fin al abuso y la explotación, creando un mundo donde todas las personas puedan sanar y prosperar.

¿Quiénes son tu gente?

Me encanta esta pregunta y me encanta cómo puede ser tan constante y a la vez cambiar con el tiempo. Mi gente son de las islas, de Filipinas y de toda la diáspora. Estamos conectados con la tierra y el mar y la luna y las estrellas y tenemos una profunda relación con todos los elementos que nos rodean. Diría que mi gente también son trabajadores en todo el mundo, llevando a cabo un montón de trabajos diferentes que están muy poco valorados, pero creo que realmente hacen que este mundo gire, realmente hacen que este mundo sea un lugar mejor para todes.

Creo que realmente nos cuidamos unes a otres y a todes les que nos rodean, y que procedemos de una generosidad de espíritu de la que me siento muy, muy orgullose. Mi gente también son trans y queer y no binaria, negra, indígena, gente de raza marginada que están sobreviviendo. A veces, también prosperando aquí, en la tierra de Duwamish, en el noroeste del Pacífico de los EEUU, y creando un lugar para nosotres en un sitio que se ha sentido muy poco acogido, creando un hogar para nosotres y nuestras familias y las formas en que definimos la familia y también creando nuestros propios medios para ser dueñes de nuestro propio trabajo. Asegurarnos de que todos nosotres tenemos las cosas que necesitamos para sentirnos atendides mientras crecemos en nuestra comunidad y envejecemos.

¿Qué te trae a este movimiento?

Pienso mucho en el linaje. Mi madre y mi abuela son en gran medida mujeres que hicieron lo que tenían que hacer para que sus hijes tuvieran una situación mejor. Todo aquello a lo que tuvieron acceso, pudieron realmente aportar más de eso para su gente. También el linaje de sobrevivientes en este trabajo, creo que ha habido mucha violencia doméstica interpersonal en mi familia. Ha habido mucha violencia sexual.

Como sobreviviente de abusos sexuales como menor de edad, tengo una gran afinidad por iluminar lo que la sociedad y nuestras familias han mantenido oculto. Ser capaz de llevar a la superficie estas cosas es tan crítico para nuestra curación. Es fundamental para nuestra supervivencia. Quiero asegurarme de que nuestra gente tengan oportunidades de prosperar realmente, de ser nosotres mismes y de enfrentarnos a nuestra humanidad. Todas las formas en que hemos sido deshumanizados por la colonización y las diferentes fuerzas que siguen siendo opresivas en nuestras vidas.

También hemos sido parte de la violencia hacia los demás, hacia nuestra propia gente. Creo que es necesario enfrentarse a eso para poder crear realmente algo nuevo, un mundo que pueda albergar un espacio para todes nosotres.

¿Qué aspecto de tu trabajo en el movimiento te trae alegría?

Definitivamente, ¡la comida es lo primero! Trabajo para API CHAYA, una organización de inmigrantes y refugiades de las Islas Pacíficas (API por sus siglas en inglés), y decimos: “Hay que alimentar a todo el mundo”. Es algo muy serio, pero también es una gran alegría. Hay tanto que podemos compartir sobre nosotres mismes, sobre nuestra propia familia y cultura cuando reunimos la comida y hay tanto amor que circula e las historias y todo eso. Creo que eso es fundamental y que también ha sido así en todo mi trabajo de organización, que el movimiento me ha alimentado de muchas maneras y que, a su vez, me gusta poder ofrecer algo de alimento al movimiento y a todos les que me rodean.

También siento mucha alegría al estar rodeada de música y arte y al compartir tus historias de esa manera y crear nuestro propio significado y nuestros propios intercambios. Ya sea simplemente compartiendo nuestras canciones favoritas del momento, o haciendo música juntos. Me encanta poder comunicarnos de diferentes maneras y mostrarnos amor de esa forma.

¿Qué movimientos estás haciendo para terminar la violencia?

Realmente quiero que les sobrevivientes adquieran un liderazgo significativo y apoyado. Hay tanto que aprender de las formas en que les sobrevivientes han sido realmente el núcleo de este movimiento. Hay tanta sabiduría en las formas en que hemos aprendido a sobrevivir. Hay tanta sabiduría en la vulnerabilidad, en nuestres errores y en las dificultades de las decisiones que tenemos que tomar. Llevando nuestra historia detrás de lo que hacemos y también el tipo de conexión e intimidad que tenemos entre nosotres.

Al hablar más de liderazgo, hablamos más de lo que significa estar en crisis y les sobrevivientes saben de crisis. Hemos vivido crisis toda nuestra vida o la mayor parte de ella y, sin embargo, eso no nos ha definido. No define lo que es posible en nuestra alegría y nuestra abundancia. Creo que realmente trasladar a les sobrevivientes al centro de estas conversaciones, de la forma en que ambos podemos ejercer el poder y cederlo.

Es tan importante, nuestra relación con el poder, es tan dinámica. Puede ser problemática. Es muy compleja. Creo que les sobrevivientes entienden el poder y pueden profundizar en él. También creo que hay algo en el hecho de ser no binario o trans y en la forma en que eso aporta una cualidad diferente de lo que significa explorarse a sí misme y toda nuestra gloria y multitudes. Y también ser capaz de sostener complejidades en la forma en que nos mostramos y en la forma en que otra gente nos percibe, y en todas las formas futuras en que sostenemos el género que también existieron en el pasado. Llevar ese tipo de expansión al futuro crea mucho más para nuestra gente.

¿Cómo describirías tus fortalezas de liderazgo?

He hablado mucho de lo que significa estar en comunidad, en este espacio realmente íntimo con les sobrevivientes con les que trabajo y con les que he estado en comunidad, con les que me siento responsable, en este trabajo. Creo que la capacidad de ser vulnerable para admitir cuando te equivocas, para aprender de los errores, y también para no tener miedo a meter la pata. Simplemente de intentarlo. Gran parte de la construcción del movimiento, especialmente pensando en lo que estamos creando con la abolición. Es como: “Sólo tenemos que probar cosas y ver qué pasa”.

Hay tanta presión en el liderazgo y más aún cuando tienes diferentes identidades en las que tener que ser perfecto o todo lo que tu gente necesita es tan intenso. Realmente nos impide simplemente probar cosas diferentes y averiguar si eso funciona y ser lo suficientemente humildes para decir: “Eso no ha funcionado realmente. Probemos otra cosa.” Quiero apoyarme más en eso como líder.

Mi codirector y yo hemos asumido la codirección en los últimos meses. Parte de la razón por la que nos vimos llamades a hacerlo fue que el tipo de relaciones que tenemos entre nosotres y con la gente que ha estado trabajando allí es lo que se necesita ahora mismo. No se trataba de que llegara un gran líder con todas las habilidades y dijera: “Sé lo que hay que hacer”. Es porque sabemos que podemos trabajar bien juntes y sabemos que nos importa mucho esta organización y las comunidades a las que servimos, y sabemos que podemos ser responsables con cualquier cosa que surja. Eso me pareció importante y lo que se necesitaba en este momento.

Espero ser el tipo de líder con el que la gente sienta que puede hablar. Alguien me dijo: “Sé que no conoces a Kalayo, pero es alguien con quien he trabajado durante mucho tiempo, y en realidad es muy accesible y sólo tienes que hablar con elle.” Y yo dije: “Vale, eso me gusta.” Realmente espero que eso sea lo que estoy ofreciendo en el espacio.

¿Qué te ayuda quedar en este movimiento?

Creo que es realmente llegar a conocerme a mí misme, llegar a comprender mis propias motivaciones, que creo que han cambiado realmente con el tiempo. Me gusta la forma en que estoy creciendo en este trabajo y en este movimiento. Esto es muy difícil. Es muy difícil ser codirector. Es un reto que realmente me empuja a crecer. Eso me hace seguir adelante en esos momentos en los que me digo: “¿Por qué me apunté a esto?” Es realmente importante poder admitirlo, ser capaz de asumirlo también. Hay muchas maneras de llevar a mi gente a este trabajo.

También tenemos que hacer este trabajo por nosotres y tiene que haber aspectos que también nos mantengan en marcha porque disfrutamos de partes de él, ojalá. Porque estamos siendo alimentados de la manera que necesitamos como humanos y que nos sentimos apoyades y vistes en este trabajo. Creo que eso está ocurriendo y me hace seguir adelante.

Me siento precavide  del otro lado de eso, en el que todas las cosas jodidas me mantienen en marcha (o me hacen sentir que tengo que seguir), porque siento que eso puede durar siempre. Es duro cuando ese es el combustible y eso ha sido definitivamente cierto para mí en muchos ciclos en los que estoy como “sólo tengo que seguir adelante porque esta mierda no va a parar,” lo cual es cierto, es absolutamente cierto. Pero es aún más crítico que esté en sintonía con lo que me alimenta en este trabajo.

Chinese (simplified)

你们的成员是谁?

我喜欢这个问题,因为这个问题是如此恒定却又能随着时间的推移而改变。我的成员来自一些岛国,来自菲律宾,或散居海外的各个地方。我们与陆地、海洋、月亮和星星相连,与我们周围的所有元素都有着深厚的联系。我的成员也是世界各地的工人,他们从事各种各样不受重视的工作,但我认为正是这些工作让这个世界运转起来,让这个世界变成一个更美好的地方。

我们很关心彼此以及身边的每一个人,这种慷慨精神让我感到万分自豪。我的成员也是挣扎生存著的跨性别者、酷儿、非二元性别者、黑人、原住民、或有色人种。但有时,我们也会活跃于太平洋西北部的杜瓦米什土地上(Duwamish Land),在一个我们感到非常不受欢迎的地方创造生存之所,为我们和我们的家人创造一个家和我们定义家庭的方式,同时也创造我们获取自身谋生手段的方式。以此确保我们所有人在社区中成长和变老的过程中都能得到保障,并感到倍受关怀。

是什么使你参与到这项工作中来?

我想了很多关于家族血缘的事情。我的母亲和祖母不辞辛劳的努力,为的是她们的孩子带到一个更好的环境中。无论他们拥有的资源多寡,她们都想为他们的成员带来更多的东西。我也思考了这项工作中幸存者的家族血统问题,我认为在我的家庭中存在很多人际间的家庭暴力。也发生了很多性暴力事件。

作为一个儿童性虐待的幸存者,将社会和家庭一直隐藏的东西揭露出来对我来说具有一种吸引力。让这些东西浮出水面对于我们的疗愈而言至关重要。对我们的生存而言也至关重要。我想确保我们的成员有机会茁壮成长,做真正的自己,并面对人性。殖民主义让我们失去人性,各种力量不断压迫着我们的生活。

我们也参与了对彼此,对自己人民的暴力。我认为我们只有正视这一点才能真正创造一个新的世界,一个能够容纳我们所有人的世界。

运动工作中的哪一部分给你带来了最大的快乐?

美物绝对是第一名!我在API CHAYA工作,这是一个亚裔和太平洋诸岛后裔移民和难民组织,我们的想法是,“每个人都必须有饭吃。”这是一个很严肃的问题,但同时也能够带来很多乐趣。当我们把食物放在一起的时候,我们可以分享很多关于我们自己,关于我们自己的家庭和文化的事情,在这个过程中我们能够得到很多的爱和故事等等。我认为这是最重要的,对我所有的组织工作都是如此,这场运动带给我很多的滋養,反过来,我希望能够为这像运动和我身边的每一个人提供同等的养分。

在音乐和艺术的包围下,分享故事,创造属于我们自己的意义和交流,我也得到了很多快乐。无论是分享我们此刻最喜欢的歌曲,还是一起创作音乐。我喜欢用不同的方式交流,用这种方式表达对彼此的爱。

你们正在采取什么措施来结束暴力?

我很想让幸存者们变成有意义的并且得到支持的领导者。从幸存者成为这场运动核心的方式中,我们可以学到很多东西。他们的生存方式中蕴含着很多智慧。在我们的脆弱中、做过的的错误中、和我们不得不做出的艰难决定中,都蕴含着很多智慧。讲述我们所作所为的背后故事,以及我们彼此之间的联系和亲密感。

随着我们越来越多地谈论领导力,我们也越来越多地谈论处于危机中意味着什么,以及幸存者对危机的了解。我们一生或大半辈子的时间都在经历种种的危机,但这并不能定义我们。它不能定义我们是否可能拥有快乐或富足。我认为我们可以通过行使权力和放弃权力的方式真正将幸存者带到对话的中心位置。

我们与权力的关系是重要的也是动态的。这可能会是很问题的。这种关系是很复杂的。我认为幸存者应该了解权力而且可以深入挖掘这种力量。我也认为,身为非二元性别者或跨性别者带来对于探索自我、我们荣耀和大众上不同的特质。同时,我们也能理解我们的表现方式和别人对我们的看法的复杂性,以及我们未来对过去存在的性别的看法。理解的扩张能够为我们的成员创造更多好处。

你如何描述你的领导力优势?

我讨论了很多在社群里的意义问题,在这个与和我一起工作的幸存者们非常亲密的空间里,在这份工作中,我一直待在我需要负责任的社群中。我的优势在于犯错时愿意承认错误,并从错误中吸取教训,以及不因为怕犯错而去尝试。就多試試吧。有这么多的运动在开展,尤其是在我们革新破旧的情况下,这一点尤为重要。这就像是,“我们只是想试试看会发生什么。”

领导层的压力是很大的,尤其是当你拥有不同的身份认同,必须做到完美或者你的员工需求非常强烈的时候,压力就更大了。这让我们无法尝试不同的东西,无法弄清楚这是否有效,也无法谦虚地说,“那真的不起作用。让我们试试别的办法吧。”作为一个领导者,我想更依靠这一点。

我和我的联席董事是在过去几个月才成为联席董事的。我们被迫这样做的部分原因是——我们彼此之间以及与在那里工作的人之间现在所需要的就是这种关系类型。我们需要的并不是某个拥有全部技能的伟大领袖,帶著“我知道该怎么做”的指导态度,而是我们知道我们可以很好地合作,我们知道我们深深地关心着这个组织和我们所服务的社区,我们知道我们可以对任何可能出现的事情负责。这感觉很重要,这就是此刻需要的东西。

我希望成为那种人们觉得能够直接交谈的领导者。曾有人说,“我知道你可能不认识Kalayo,但他是我共事了很长时间的人,他其实很平易近人,你什么事都可以直接和他聊。”我说,“嗯,我喜欢这样。”我希望这就是我在这个领域中所能提供的东西。

是什么让你继续从事这项工作的?

我认为开始这项工作的动机是去真正认识并了解我自己,随着时间的推移,这些动机其实已经发生了变化。我喜欢我在这项工作和这场运动中成长的方式。这不容易。当一个联席董事也很有挑战。这是一种挑战,但也是推进我成长的挑战。而这样的动力,让我在问自己“到底我當初为什么要参加这个项目?”的时刻能继续前进。能够承认并承担这一点很重要。我有很多方法让我的成员参与到这项工作中来。

我们也必须为了自己做这项工作,其中一些方面也让我们必须坚持下去,因为我们希望享受其中的某些部分。因为我们正在以我们作为人类所需要的方式得到帮助,在这项工作中我们感到获得了支持并被他人看到。这是正在发生的事情,也是让我得以坚持下去的事情。

对于这件事的反面我也很谨慎,所有那些不公义的事情都在支撑着我前进(或者让我觉得我不能不继续前进),因为我觉得那会永远持续下去。这对我来说是很困难的,在很多情况下,我都是这样想的,“我要继续前进,因为这狗屎的事情是不会停止的”,这是真的,绝对是真的。但更重要的是,在这项工作中,我关注的是什么在帮助我。

Filipino / Tagalog

Kalayo Pestaño

Si Kalayo ay Co-Director sa  API Chaya na sumusuporta sa pagpapasya sa sarili, kaligtasan at kapakanan ng mga survivor ng karahasan na nakabatay sa kasarian at ng human trafficking . Nagbubuo ng lakas at kapangyarihan ang API Chaya sa pamamagitan ng pagpapakilos sa mga imigranteng komunidad ng Asian Pacific Islander para wakasan ang pangaabuso at pagsasamantala, sa paglikha ng isang mundo na kung saan lahat ng tao ay maaaring maghilom at mamuhay ng maunlad.

Sino ang iyong mga kababayan?

Gustung-gusto ko ang katanungang ito at gustung-gusto ko kung papaanong  ito’y palagiang tanong ngunit ito din naman ay nagbabago sa takbo ng panahon. Ang aking mga kababayan ay mula sa mga isla, mula sa Pilipinas, at sa lahat ng dako ng diaspora. Kami ay konektado sa lupa at dagat at buwan at mga bituin at may malalim na ugnayan sa lahat ng mga elemento sa aming paligid. Sinasabi ko na ang aking mga kababayan ay mga manggagawa din mula sa iba’t ibang panig ng mundo na nagdadala ng trabaho, gumagampan ng iba’t ibang trabaho na masyadong minamaliit, ngunit sa palagay ko ito talaga ang nagpapagalaw sa mundong ito, ginagawang mas mabuting lugar ang mundo para sa lahat.

Sa palagay ko, tunay na pinangangalagaan namin ang bawat isa at ang iba pa sa aming paligid, at nagmumula ito sa mapagbigay na diwa na talagang maipagmamalaki ko.

Ang aking mga kababayan ay trans at queer din at hindi binary, Itim, katutubong tao na may kulay na nananatiling buhay. Nang minsan ay yumabong din dito sa Duwamish Land sa Hilagang-kanlurang Pacifico, at lumikha ng isang lugar para sa amin sa isang lugar na hindi kaaya-aya, ginawa itong isang tahanan para sa amin at sa aming mga pamilya, at  ang mga pamamaraan sa aming pagturing ng pamilya, at lumikha rin ng aming sariling paraan sa pagmamay-ari ng aming sariling paggawa.Tinitiyak na lahat kami ay may mga bagay na aming kailangan upang maramdam ang pagaaruga habang kami’y lumalaki at tumatanda sa aming pamayanan.

Ano ang nagtulak sa iyo sa gawaing ito?

Palaging nasa isip ko ang tungkol sa lahi o angkan. Ang aking ina at ang aking lola ay mga kababaihan na ginawa lamang ang dapat nilang gawin upang ang kanilang mga anak ay malagay sa mas mabuting sitwasyon. Kung ano man mayroon sila, nakapagdala pa sila ng higit pa sa mga iyon para sa kanilang mga kababayan/tao. Gayundin, ang angkan ng mga nagpagal sa gawaing ito, sa palagay ko ay  nagkaroon ng maraming interpersonal na  karahasang pantahanan sa aking pamilya. Nagkaroon ng maraming karahasang sekswal.

Bilang isang survivor ng pang-aabusong sekswal, mayroon akong pagkiling sa pagsisiwalat ng mga ganitong itinatago ng lipunan at ng ating mga pamilya. Ang maibahagi ang mga bagay na ito ay napakahalaga sa aming paggaling. Kritikal sa aming kaligtasan. Nais kong tiyakin na ang aming mga kababayan/tao ay may pagkakataon talagang umunlad, upang maging buo ang mga sarili, at harapin ang ating pagkatao. Ang lahat ng mga paraan na hindi makataong pagtrato sa amin ng kolonisasyon at ng iba’t ibang mga pwersa na patuloy na mapang-api sa aming buhay.

Naging bahagi din kami ng karahasan sa bawat isa, sa aming sariling mga kababayan/tao. Sa palagay ko kinakailangan itong harapin upang tunay na makagawa tayo ng isang bagong bagay, isang mundo na maaaring magkaroon ng puwang para sa ating lahat.

Anong aspeto ng iyong gawain ang nagbibigay sa iyo ng kagalakan?

Tiyak na pagkain bilang unang bagay! Nagtatrabaho ako para sa API CHAYA, isang samahang imigrante ng API at refugee, at kami ay parang, “Ang bawat isa ay dapat pakainin.” Napakaseryoso nito, ngunit labis din ang kagalakan. Napakaraming bagay na pwede naming ibahagi tungkol sa aming sarili, tungkol sa aming sariling pamilya at kultura kapag kami ay mayroong salu-salo at maraming pagmamahal sa paligid at mga kwento. Sa palagay ko iyon ang sentro at iyon ay totoo para sa lahat ng aking mga gawaing pagoorganisa, na ang kilusan ay nagpapakain sa akin sa maraming paraan, at gayon din naman, nais kong makapag-alok ng ilang pampalusog sa kilusan at sa lahat ng tao sa aking paligid.

Nararamdaman ko rin ang labis na kagalakan kapag ako ay napapaligiran ng musika at sining at pagbabahagi ng iyong mga kwento sa paraang iyon at paglikha ng aming sariling kahulugan at aming sariling mga palitan. Kung ito ba ay pagbabahagi ng aming paboritong mga kanta ng sandaling ito o ito’y samasamang paglikha na ng musika. Gustung-gusto kong makipag-usap sa iba’t ibang paraan at maipakita sa bawat isa ang pagmamahal sa paraang iyon.

Ano ang mga paraan na ginagawa mo upang wakasan ang karahasan?

Nais kong impluwensyahan ang mga survivor sa makabuluhan at suportadong pamumuno. Napakaraming matututunan mula sa mga paraan na ang mga survivor ay talagang naging ubod ng kilusang ito. Napakaraming karunungan mula sa mga paraan na natutunan nating mabuhay. Napakaraming karunungan mula sa ating bulnerabilidad, sa ating mga kahinaan, sa ating mga pagkakamali, at sa mga paghihirap sa mga desisyon na dapat nating gawin. Sa pagdadala ng aming kwento sa likod ng kung ano ang aming ginagawa at ang uri ng koneksyon at kapalagayang-loob na mayroon kami sa bawat isa.

Habang marami tayong pinag-uusapan tungkol sa pamumuno, marami din ang ating pinag-uusapan kung ano ang ibig sabihin ng tayo ay nasa krisis, at alam ng mga survivor ang tungkol sa krisis. Nabuhay kami sa krisis sa buong buhay namin o halos lahat na ng aming buhay pero hindi ito ang nagtakda sa amin. Hindi nito tinutukoy kung ano ang posible sa aming kagalakan at sa aming kasaganaan. Sa palagay ko sa paglalagay ng mga survivor sa gitna ng mga pag-uusap na ito ang paraan kung saan pareho tayong maaaring panghawakan ang kapangyarihan at magbunga ng kapangyarihan.

Sadyang napakahalaga, ang ating ugnayan sa kapangyarihan, napakadinamiko. Maaari itong maging problema. Napaka-kumplikado lamang. Sa palagay ko naiintindihan ng mga survivor ang kapangyarihan at maaari kang magpalalim pa rito. Iniisip ko rin na mayroong isang bagay tungkol sa pagiging di-binary o trans at ang paraan na nagdudulot lamang ng ibang kalidad sa kung ano ang ibig sabihin na tuklasin ang iyong sarili at lahat ng ating kaluwalhatian at ng mga karamihan. At napanghahawakan din ang mga kumplikado sa kung paano tayo nagpapakita at kung paano kinikilala ng ibang mga tao, at sa lahat ng hinaharap na mga paraan sa pagpanghawak natin ng kasarian na umiral din noong nakaraan. Ang pagdadala ng ganyang uri ng pagpapalawak sa hinaharap ay lumilikha ng marami pa para sa ating mga kababayan/tao.

Paano mo mailalarawan ang iyong lakas sa pamumuno?

Marami akong naibahagi tungkol sa kung ano ang ibig sabihin ng pagiging nasa pamayanan, sa ganitong espasyong panatag ang iyong kalooban sa mga survivor na nakatrabaho ko at kasama ko sa pamayanan ay nararamdaman kong may pananagutan ako sa gawaing ito. Sa palagay ko ang kakayahang maging bulnerable ang pag-amin kapag ikaw ay nagkamali, ang matuto mula sa mga pagkakamali, at gayundin ang hindi  matakot na ikaw ay pumalpak. Subukan lamang. Napakaraming pagbubuo ng kilusan, laluna ang pag-iisip tungkol sa kung ano ang ating nalilikha sa abolisyon. Parang, “Subukan lamang natin ang mga bagay-bagay,  at tingnan kung ano ang kalalabasan.”

Sadyang kay dami ng mga pressure sa pamumuno at mas higit pa, kapag humahawak ka ng ibat ibang identidad na kung saan ang pagiging perpekto o lahat ng kailangan ng iyong mga tao ay napakatindi. Talagang pinipigilan tayo sa pagsubok ng iba’t ibang mga bagay at sa pag-alam kung gagana iyon, at sa pagiging mapagpakumbaba upang masabing, “Hindi talaga iyon gumana. Subukan natin ang iba pa.” Mas gusto kong kumiling sa ganyan bilang isang pinuno.

Ang aking co-direktor at ako ay naging mga co-direktor nitong huling mga buwan lamang. Bahagi ng kung bakit napilitan kaming gampanan ito ay parang– ang mga tipo ng mga relasyon na mayroon kami sa bawat isa at sa mga tao na nagtatrabaho doon ay siyang kailangan sa ngayon. Ito ay hindi para sa ilang engrandeng pinuno na mayroong lahat ng mga kasanayan na pumasok at parang, “Alam ko kung ano ang gagawin.” Ito ay kung alam natin na maaari tayong magtulungan at alam natin na pinahahalagahan natin ang organisasyong ito at ang mga pamayanan na ating pinaglilingkuran, at alam nating maaari tayong mapanagot sa anumang maaaring mangyari. Nararamdaman namin na mahalaga iyon at ito ang kinakailangan ng sandaling ito.

Inaasahan kong maging isang tipo ng pinuno na sa palagay ng mga tao ay madali nilang makausap. May isang tao na nagsasabing, “Alam kong baka hindi mo kilala si Kalayo, matagal ko nang nakatrabaho sila, at sa totoo lang madali silang lapitan, at basta kausapin mo lang sila.” At ako’y, “Sige, gusto ko yan.” Inaasahan ko talaga na ito ang maiaalok ko sa espasyong ito.

Ano ang nagpapanatili sa iyo sa trabaho?

Sa palagay ko ito ay ang pagkilala sa sarili, ang pag-unawa sa sariling kong mga motibasyon, na sa tingin ko ay talagang kumikiling sa paglipas ng panahon. Gusto ko ang mga paraan na ako ay umuunlad sa gawaing ito at sa kilusang ito. Napakahirap nito. Napakahirap maging isang co-direktor. Ito ay hamon na nagtutulak sa akin sa pagunlad. Iyan ang nagpapanatili sa akin sa mga sandaling iyon na kung saan nasasabi kong, “Bakit ako nag-sign up para dito?” Importante na kaya kong aminin ito, at matanggap ko ito bilang akin. Maraming mga paraan para madala ko ang aking mga tao, mga kababayan,  sa gawaing ito.

Kailangan din naming gampanan ang gawaing ito para sa amin, at kailangang may mga aspeto ito na nagpapanatili rin sa amin dahil nasisiyahan kami sa mga bahagi nito, sana. Sapagkat pinalulusog kami sa mga paraang karapatdapat bilang mga tao at nararamdaman naming sinusuportahan at nakikita kami sa gawaing ito. Sa palagay ko ay nangyayari ito at ito ang nagpapagana sa akin.

Nag-iingat ako tungkol sa kabilang banda nito, na kung saan ang lahat ng mga bagay na nakakasira o mga palpak nagpapanatili o nagtutulak sa akin, (o pakiramdam ko’y hindi ko kayang ituloy pa ito), dahil sa pakiramdam ko ay parang wala na itong katapusan. Mahirap kapag ang gasolina, at tiyak na totoo ito para sa akin, sa maraming mga kaganapan kung saan ako ay parang, “Kailangan ko lang magpatuloy dahil ang bagay na ito ay hindi naman titigil,” na totoo lamang, pawang katotohanan lamang. Subalit, mas kritikal pa nga na ako ay mahumaling sa kung ano ang nagtutulak sa akin sa gawaing ito.

Vietnamese

Người đồng hành của bạn là những ai?

Tôi thích câu hỏi này cũng như việc nó có thể không ngừng thay đổi theo thời gian. Người dân của tôi đến từ các quần đảo, như Philipines, và ở khắp mọi nơi trong cộng đồng những người xa quê.  Chúng ta có mối liên kết với đất, với biển, với mặt trăng cùng các vì sao và còn có sự kết nối chặt chẽ với tất cả những nguyên tố xung quanh mình. Tôi muốn nói rằng người dân của tôi cũng là những người lao động trên khắp thế giới đang dùng sức lao động của mình để làm nhiều loại công việc khác nhau tuy rằng những việc đó không được đánh giá cao, nhưng bản thân tôi thấy điều đó giúp cho thế giới này vận hành, và thực sự biến thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn cho mọi người.

Tôi thấy rằng chúng ta thực sự quan tâm đến nhau và mọi người xung quanh và nó đến từ tấm lòng quảng đại mà tôi thấy điều đó rất đáng để tự hào. Người đồng đồng hành cùng tôi cũng có người chuyển giới, người đồng tính, người không dị tính, người da màu, người da màu bản địa. Đôi khi, chúng tôi phát triển mạnh mẽ tại đây Duwamish ở Tây Bắc Thái Bình Dương và tạo ra một nơi tại địa điểm mà chúng tôi không được chào đón mấy, tạo ra một mái nhà cùng những gia đình sinh hoạt với nhau và được xây dựng nên bởi chính sức lao động của mình.  Đồng thời cần đảm bảo rằng chúng ta có đầy đủ những điều mình cần để cảm thấy được quan tâm để cùng lớn lên và trưởng thành trong cộng đồng của mình.

Điều gì đưa bạn đến với công việc này?

Tôi nghĩ điều này phần lớn từ truyền thống gia đình. Cụ thể là mẹ và bà của tôi là những người phụ nữ rất đảm đang, họ đã làm mọi thứ cần thiết để giúp cho con mình sống trong một môi trường tốt hơn. Bất kể những gì họ đã bắt tay vào làm, họ thực sự có thể đóng góp nhiều hơn thế cho người xung quanh họ. Cũng như truyền thống những người vẫn còn bám trụ với công việc này, tôi nghĩ rằng có rất nhiều mẫu thuẫn bạo lực giữa các thành viên trong gia đình mình. Rất nhiều liên quan đến bạo lực tình dục.

Tôi có mối liên hệ như một người sống sót của vụ lạm dụng tình dục trẻ em xoay quanh những điều mà xã hội cũng như gia đình đã che giấu. Một việc rất quan trọng trong quá trình chữa lành là phơi bày những điều xấu xa này. Cũng quan trọng cho sự tồn tại của chúng tôi. Qua đó tôi muốn đảm bảo rằng, người dân mình có cơ hội để thực sự phát triển, để có thể giải phóng tiềm năng,  và đối mặt với tất cả mọi người, với nhân loại. Tất cả những việc vô nhân đạo mà chúng ta phải chịu bởi sự xâm chiếm thuộc địa và theo sau là các thế lực khác liên tục áp bức chúng ta.

Chúng ta phải chấp nhận rằng mình đã từng bạo lực với nhau, với chính cộng đồng của mình. Tôi nghĩ rằng đây là điều mà chúng ta phải đối mặt để từ đó tạo nên một chương mới, một thế giới mà chúng ta có thể cúng chung sống.

Khía cạnh nào trong công việc vận động của bạn mang lại cho bạn nhiều niềm vui nhất?

Thức ăn, chắc chắn là điều đầu tiên! Tôi làm việc tại API CHAYA, một tổ chức cho người tị nạn và nhập cư API, và chúng tôi như kiểu, “Tất cả mọi người đều phải được ăn uống đầy đủ”. Điều này rất quan trọng, và cần thiết đồng thời cũng đem lại rất nhiều niềm vui. Thật sự có rất nhiều điều để có thể chia sẻ về chúng tôi cũng như gia đình mình và văn hóa nơi đây khi mà chúng tôi ăn cùng nhau và đó là lúc những câu chuyện, tình cảm ấm áp được lan tỏa. Tôi nghĩ đó là điểm mấu chốt và nó cũng đúng trong tổ chức mình, hoạt động này cũng đã nuôi sống tôi theo nhiều cách và do đó tôi cũng muốn đóng góp thực phẩm cho phong trào này và tới mọi người xung quanh mình.

Tôi cũng cảm nhận được rất nhiều niềm vui khi xung quanh luôn có âm nhạc và nghệ thuật và chia sẻ câu chuyện của mình thông qua những cách thức đó cũng tạo nên sự trao đổi cùng ý nghĩa độc đáo riêng của chúng tôi. Cho dù chỉ đơn giản là chia sẻ những bài nhạc trong khoảnh khắc đó hay thậm chí là cùng nhau tạo ra những bản nhạc. Tôi rất thích việc mình có thể giao tiếp với nhiều phương thức khác nhau để bày tỏ tình cảm theo cách riêng.

Bạn đang có những động thái nào để chấm dứt bạo lực?

Tôi thực sự muốn đưa những người sống sót trở thành người lãnh đạo có ý nghĩa và được hỗ trợ. Có rất nhiều điều để học hỏi từ những cách mà những người sống sót thực sự là cốt lõi của phong trào này. Có rất nhiều sự khôn ngoan từ những cách mà chúng ta đã học được để tồn tại. Có rất nhiều sự khôn ngoan trong sự tổn thương, trong những sai lầm của chúng ta và trong những khó khăn của những quyết định mà chúng ta phải thực hiện. Để câu chuyện đó đằng sau những gì chúng tôi làm cũng như sự liên kết mật thiết giữa chúng tôi.

Nói về vấn đề lãnh đạo, chúng ta đang nói nhiều hơn về ý nghĩa của khủng hoảng và những người sống sót biết về khủng hoảng. Chúng ta đã trải qua khủng hoảng suốt cuộc đời hoặc phần lớn cuộc đời mình nhưng điều đó vẫn chưa định nghĩa được chúng ta. Nó không nói lên điều gì là khả thi đối với niềm vui hay sự dồi dào của chúng ta. Tôi nghĩ rằng điều đó thực sự khiến những người sống sót trở thành nhân vật chính của những cuộc trò chuyện này, theo cách mà cả hai chúng ta có thể sử dụng quyền lực và mang lại quyền lực.

Nó rất quan trọng, mối quan hệ của chúng ta với quyền lực, với nhiều tác động. Nó có thể có vấn đề. Và rất phức tạp. Tôi nghĩ những người sống sót hiểu được sức mạnh và bạn thực sự có thể đào sâu về điều đó. Tôi cũng nghĩ rằng có điều gì đó về việc trở thành người không dị tính hay người chuyển giới và cái cách điều đó đem lại phẩm chất khác nhau về ý nghĩa của việc khám phá bản thân cũng như vinh quanh và tất cả sự đa dạng mà chúng ta có. Và cũng có thể hiểu được sự phức tạp trong cách chúng ta thể hiện và cách người khác nhìn nhận chúng ta, và trong những viễn cảnh mà chúng ta có thể hình dung về việc nắm giữ giới tính cũng tồn tại trong quá khứ. Đưa loại hình đó vào tương lai sẽ tạo ra nhiều hơn nữa người dân mình.

Bạn mô tả về thế mạnh lãnh đạo của mình như thế nào?

Tôi đã nói rất nhiều về ý nghĩa của việc sống trong cộng đồng, trong không gian thực sự thân mật này với những người sống sót mà tôi làm việc cùng và rằng tôi đã ở trong cộng đồng mà tôi cảm thấy có trách nhiệm trong công việc này. Tôi nghĩ khả năng dễ bị thừa nhận khi bạn sai, học hỏi từ những sai lầm, và cũng không sợ bị phá hỏng. Chỉ cố gắng để thử. Quá nhiều việc xây dựng phong trào, đặc biệt là suy nghĩ về những gì chúng ta đang tạo ra với sự bãi bỏ. Nó giống như, “Chúng tôi chỉ cần thử mọi thứ và xem điều gì sẽ xảy đến.”

Có quá nhiều áp lực trong vai trò lãnh đạo và thậm chí còn hơn thế nữa khi bạn có những đặc tính khác nhau, nơi phải trở nên hoàn hảo hoặc mọi thứ mà mọi người của bạn cần đều rất mãnh liệt. Nó thực sự ngăn chúng tôi chỉ thử những thứ khác nhau và tìm hiểu xem điều đó có hiệu quả không và đủ khiêm tốn để nói rằng, “Điều đó không thực sự hiệu quả. Hãy thử một cái gì đó khác đi.” Tôi muốn làm việc đó nhiều hơn với tư cách là một nhà lãnh đạo

Tôi và người đồng giám đốc trở thành người cùng điều hành chỉ trong vài tháng trước. Một phần lý do tại sao chúng tôi buộc phải làm điều đó giống như– các loại mối quan hệ mà chúng tôi có với nhau và với những người đã và đang làm việc ở đó là những gì cần thiết ngay bây giờ. Không phải đối với một nhà lãnh đạo vĩ đại nào đó có tất cả các kỹ năng để vào cuộc và nói, “Tôi biết phải làm gì.” Đó là điều đáng mừng khi chúng tôi biết chúng tôi có thể làm việc tốt cùng nhau và chúng tôi biết rằng chúng tôi quan tâm sâu sắc đến tổ chức này và các cộng đồng mà chúng tôi phục vụ, đồng thời chúng tôi biết mình có thể chịu trách nhiệm với bất cứ điều gì có thể xảy ra. Tôi thấy điều đó rất quan trọng và là điều mà chúng tôi cần vào lúc này.

Tôi hy vọng có thể trở thành kiểu người lãnh đạo mà mọi người cảm thấy gần gũi và họ có thể nói chuyện cùng. Một người nào đó kiểu như, “Tôi biết bạn có thể không biết Kalayo, họ là người mà tôi đã làm việc cùng trong một thời gian dài và họ thực sự rất dễ gần và bạn chỉ cần nói chuyện với họ.” Tôi đã nói, “Được rồi, tôi thích điều đó.” Tôi thực sự hy vọng rằng đó là những gì tôi đang đem lại cho môi trường này.

Điều gì thôi thúc bạn tiếp tục công việc này?        

Tôi nghĩ điều đó thực sự là về việc hiểu bản thân mình, hiểu được động lực của chính tôi, điều mà tôi nghĩ đã thực sự thay đổi theo thời gian. Tôi thích cách mà tôi đang phát triển trong công việc và hoạt động này. Việc này quá khó. Thật khó để trở thành đồng giám đốc. Đó là thử thách theo một cách thực sự thúc đẩy tôi phát triển. Điều đó giúp tôi tiếp tục trong những khoảnh khắc mà tôi tự hỏi, “Tại sao tôi lại đăng ký cái này?” Thực sự quan trọng là có thể thừa nhận điều đó, cũng có thể sở hữu điều đó. Có rất nhiều cách để tôi đưa người dân của mình vào công việc này.

Chúng tôi cũng phải làm công việc này cho chúng tôi và có những khía cạnh của nó giúp chúng tôi tiếp tục vì chúng tôi thích một phần của nó. Hy vọng rằng, bởi vì chúng ta đang được nuôi dưỡng theo những cách mà chúng ta cần để trở thành con người và chúng ta cảm thấy được hỗ trợ và nhìn thấy trong công việc này. Tôi nghĩ điều đó đang xảy ra và nó đang giúp tôi tiếp tục.

Tôi cảm thấy thận trọng về mặt khác của điều đó, nơi mà tất cả những điều tồi tệ đang khiến tôi tiếp tục (hoặc khiến tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục), bởi vì tôi cảm thấy điều đó có thể kéo dài mãi. Thật khó khi điều đó như nhiên liệu và chắc chắn đúng với tôi trong nhiều chu kỳ, lúc tôi nghĩ, “Tôi phải tiếp tục đi bởi vì điều tồi tệ này sẽ không dừng lại”, đó là sự thật, nó hoàn toàn đúng. Nhưng điều quan trọng hơn là tôi phải điều chỉnh những gì đang nuôi sống tôi trong công việc này.